Cổng thông tin điện tử trường THPT Chuyên Lê Quý Đôn

https://chuyenlequydondb.edu.vn


VÒNG TAY LỚN ĐONG ĐẦY NHỮNG YÊU THƯƠNG

BTC trân trọng giới thiệu bài viết của em Trần Huyền Ngọc - chuyên Tin 10A9, top 10 bài viết xuất sắc nhất cuộc thi viết về thầy cô, mái trường
Kể từ khi được nói lời xin chào tới cuộc sống rực rỡ muôn màu, con đã luôn tưởng rằng trên thế gian này chỉ có tình thương của những người trong gia đình mới cao cả nhất, mới mật thiết hơn hết thảy. Nhưng khi dần lớn lên, bước từng bước vào dòng đời tấp nập vồn vã, trái tim con lại có thêm một ngăn nữa để chứa đựng một tình thương, trí óc con cũng thêm một khoảng lớn để chừa chỗ cho những tri thức và chính con có thêm một vòng tay lớn đong đầy những yêu thương.
Mới chỉ một năm trước thôi, con đã cố gắng học rất nhiều để được thi đỗ vào trường ta – trường THPT Lê Quý Đôn. Để tất cả những công lao của con được đền đáp! Vào một ngày hè tháng 6, có lẽ chưa bao giờ con nhìn thấy được ánh nắng lại có thể rực rỡ nhường ấy, từng hạt nắng nhảy nhót trên sân trường và cả trong trái tim với nhịp đập hối hả của con, đó là lúc niềm vui của con vỡ òa khi vào được mái trường mơ ước trong niềm tự hào khôn tả của ba mẹ. Ngày ấy, con lần đầu thực sự được ngắm nghía ngôi trường mà con sẽ kí thác 3 năm cuối cùng của tuổi học trò. Trường rộng hơn con tưởng nhiều lắm, hang ghế đá, dãy phòng học và cả cái thùng rác cũng nhiều. Cái gì cũng thật lạ lẫm. Vẫn bảng đen ấy, vẫn cây phượng vĩ, cũng góc sân trường đầy nắng nhưng những xúc cảm lại khác quá chừng. Thầy cô mới, bạn bè mới, kiến thức khó nhọc hơn- thực sự thì con đã lo lắng nhiều. Và rồi những bước chân ngỡ ngàng, những ánh mắt lạ lẫm, cả những lo lắng, băn khoăn thuở ban đầu đã dần tan biến nhờ sự chia sẻ, yêu thương của thầy cô.Và chỉ trong 3 tháng – một thời gian khá ngắn mà nhờ sự truyển tải đặc biệt của các thầy cô mà con cảm thấy việc học thu hút hơn rất nhiều.
Lên THPT cũng chính là bước những bước chân đầu tới thế giới của người trưởng thành, nó lạ lẫm và hấp dẫn với những trí óc non trẻ của chúng con. Khi còn nhỏ, ai cũng có chung một con đường tuổi thơ, khi lớn lên trước mắt ta thật lắm nẻo đường đời – mỗi ngã rẽ là một số mệnh khác biệt. Và trước ngưỡng cửa của thế giới ấy, chúng con thật may mắn biết bao nhiêu khi có được sự dìu dắt, yêu thương của thầy cô! Ở cái tuổi ẩm ương của chúng con, cách hành xử cho dù có cố gắng để tỏ ra trưởng thành thì trong mắt của thầy cô chúng con vẫn còn nhỏ bé.
Học ở trường mình, con cảm thấy nhiệt huyết học tập tăng cao đến lạ lùng? Quả thực thì hồi cấp hai con không quá chăm chỉ, nhưng cách giảng dạy đầy cảm hứng cùng nhiệt huyết của thầy cô làm con muốn tìm hiểu rõ hơn về bài học, đào sâu hơn trong bề dày của nền tảng kiến thức. Lòng yêu nghề chính là cốt lõi trong việc giảng dạy, có lòng yêu thương thì sẽ có động lực để cố gắng và phát triển, truyển tải kiến thức cho các thế hệ sau này. Nghề nhà giáo cũng đầy mệt mỏi, rồi tháng năm sẽ bào mòn đi những tấm vai vững chai, bước tiếng nói dõng dạc nhưng con tin rằng với nhiệt huyết tuổi trẻ sục sôi của lũ học trò nghịch ngợm chúng con sẽ đem lại nguồn sống tươi trẻ cho cô thầy!
Người ta thường ví nghề giáo như những con đò thầm lặng, đưa các thế hệ con trẻ tới bến bờ của tri thức, và có ai biết rằng trên dòng song ấy không chỉ mang theo những nguồn tri thức dạt dào mà còn đong đầy những yêu thương nồng hậu. Sự cống hiến của nghề giáo thì bao năm qua chúng con vẫn luôn nhắc tới để mãi ghi nhớ công ơn thầy cô. Cũng vì chúng con còn quá non trẻ trong việc thể hiện long yêu thương,kính trọng với thầy cô nên nhiều lúc làm thầy cô buồn nhiều, đến khi chúng con nhận thấy lỗi lầm của mình thì cũng là lúc chúng con trưởng thành- cũng là lúc thầy cô đã già, cũng đã đi qua biết bao mùa ve kêu, phượng nở…
Con gửi tình thương này trao những cánh phượng, phượng chỉ biết ra hoa, hoa nở thắm sân trường, nở thắm trong kí ức của bao thế hệ về một tuổi trẻ rực rỡ, nở mãi trong lòng của những mái đầu phấn phủ bạc. Nó chính là những thước phim tua chậm trong cuộc đời mà chúng ta ai rồi cũng trải qua.
Tuổi trẻ của chúng con, cái giỏi nhất chính là lãng phí thời gian. Con tốn 5 năm tiểu học để mong lên cấp 2, tốn 4 năm cấp hai để mong đến 3 năm cấp ba, rồi lại tiếp tục phung phí ba năm cấp ba để mơ tưởng về quãng đời đại học rực rỡ. Và rồi khi bước qua cánh cổng THPT thì lại mãi nuối tiếc cái tuổi học trò ngây ngô, hồn nhiên, không phải vướng bận nỗi lo cơm áo gạo tiền khi trưởng thành, chỉ lưu mãi trong kí ức tiếng tiếng cô giáo giảng bài, tiếng phắn viết lên bảng đen, tiếng quạt tròn trên mái, tiếng gió thổi qua rèm cửa sổ, tiếng cười trong veo như nắng hè …
Nhưng con mới chỉ vừa bước chân vào lớp 10, con còn 3 năm.Thời hạn 3 năm nếu nói dài thì cũng chẳng quá dài nhưng cũng chẳng hề ngắn ngủi, con sẽ họctập thật tốt để những mái đầu kia bạc là không phí hoài, để những bông hoa bằng lăng tím bung tỏa rực rỡ, để những tri thức được thầy cô trao gửi cập đúng bến bờ vinh quang!
Nếu cứ mãi sử dụng những ngôn từ hoa mỹ để nói về nghĩa thầy cô thì thật sáo rỗng, con chỉ muốn dung những ngôn từ chân thật nhất của minh để bày tỏ lòng biết ơn với thầy cô, dẫu dòng thời gian xoay vần làm bạc mái tóc người thầy thì những dấu yêu cũng chẳng thể nhạt phai. Con sợ khi rời xa mái trường, rời xa cô, mang trên mình hành trang là những hoài bão lớn. Cuộc sống bon chen, nỗi lo cơm áo gạo tiền cuốn con xa dần những kí ức, con sợ sẽ thể không biết mình nhớ trường, nhớ cô thầy đến thế!
Dẫu là ngày 20/11 hay bất kể ngày nào trong cuộc đời con, con luôn muốn gửi lời chúc tốt đẹp nhất tới những nhà giáo trên thế gian, lời cảm ơn từ trái tim ấm áp yêu thương tới những người mà con kính trọng vô ngần! Chúc cho những chuyến đò luôn đi tới bến bờ tri thức
Xin chúc mừng ngày nhà giáo Việt Nam 20/11!!!

Nguồn tin: Trần Huyền Ngọc- 10A9

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây