Bài dự thi viết về thầy cô và mái trường số 12

Thứ năm - 15/12/2016 09:53
BBT trân trọng giới thiệu bài dự thi viết về thầy cô và mái trường của em Lê Quỳnh Anh lớp 10A5.
Cuối tháng chín. Ánh hoàng hôn dịu nhẹ. Những làn gió cuối hè mơn man trên những cành lá xào xạc, đưa đi cái làn hương dịu dàng của mấy chùm hoa lộc vừng đỏ. Cô ngồi đó- trên chiếc ghế đá- nghỉ ngơi sau một ngày học dài, hướng mắt về thinh không, nhìn vào bầu trời cao, nheo mắt ngắm nhìn những tia nắng mặt trời cuối cùng đang yếu dần… Khoảng không gian lặng thinh trong một màu vàng ấm áp đến lạ kì.
Cuối tháng chín. Ánh hoàng hôn dịu nhẹ. Những làn gió cuối hè mơn man trên những cành lá xào xạc, đưa đi cái làn hương dịu dàng của mấy chùm hoa lộc vừng đỏ. Cô ngồi đó- trên chiếc ghế đá- nghỉ ngơi sau một ngày học dài, hướng mắt về thinh không, nhìn vào bầu trời cao, nheo mắt ngắm nhìn những tia nắng mặt trời cuối cùng đang yếu dần… Khoảng không gian lặng thinh trong một màu vàng ấm áp đến lạ kì.
Đôi mắt đang nheo lại của cô dừng lại phía bên kia sân, nơi cậu bạn đang đứng dưới cột bóng rổ cao hai mét, cậu vừa chơi xong, nhoẻn miệng cười tỏa nắng, tương phản mạnh mẽ với sắc buồn man mác của buổi chiều tà. Cô mỉm cười. Cậu tiến về phía cô, ngồi xuống bên cạnh, cùng ngắm buổi hoàng hôn ấy, cùng im lặng, chẳng ai nói với ai, nhưng cả cô và cậu đều hài lòng với việc ấy. Thường thì như vậy. Nhưng cũng có những lúc hai đứa cùng gặm nhấm những buồn phiền, lo lắng về học tập, về những thứ trên trời dưới biển, hoặc cũng có những ngày tập bóng rổ.  Có vui, có buồn, có đậm, có nhạt,…hai cậu bạn đều chia sẻ với nhau.
Bịch…bịch…bịch… Tiếng bước chân vội vàng của cô học trò nhỏ, chạy vội vã, sợ muộn lớp học thêm, phá tan sự tĩnh lặng ấy một lúc. Cô khẽ cười, quay sang nhìn cậu, nhớ lại lúc cô và cậu cùng nhau chạy, như vậy, lúc sắp trễ học… Nhưng gương mặt cô bỗng thoáng buồn. Không phải vì trời đang buồn, không phải buồn vì cậu bạn im lặng không nói gì mà vì một lí do nào đó cậu cũng không biết rõ. Cậu nhìn sang cô, ghé sát vào tai:
          - Đi với tớ một lát.
          Cậu bạn lẹ làng chớp lấy cơ hội, kéo tay cô đi, đèo cô trên chiếc xe đạp, rẽ vào tiệm bánh nhỏ. Ngồi vào bàn có lọ hoa thủy tinh trong veo, có cắm cành lan chuông trắng, đặt ngay bên cạnh cửa sổ, nhìn dòng xe qua lại mỗi lúc một thưa thớt dần. Bồi bàn mang ra cho hai người tách trà thoang thoảng mùi hương của hoa nhài, loại trà mà cả hai đứa cùng yêu thích. Nhấp chén trà, cảm nhận hương vị đặc biết ấy, cô cười, nụ cười thỏa mãn. Cậu nhìn cô hồi lâu, đôi mắt ánh lên, lấp lánh. Cô nhìn thẳng vào đôi mắt hai mí của cậu, nó có một sức hút kì lạ hấp dẫn ánh nhìn của cô bạn, ánh mắt của cậu mạnh mẽ, rạo rực, ánh mắt có sức mạnh xóa tan mọi phiền muộn trong cô. Cô bạn mỉm cười. Thấy cô cười, cậu cũng cười. Hai cậu bạn cứ ngồi như vậy, không tíu tít chuyện trò nhưng trong lòng ai nấy đều cảm thấy vui vẻ. Bản nhạc Futari na kimochi nghe cũng vui vẻ hơn. Vài tiếng đồng hồ sau, trời tắt hoàng hôn. Cậu đưa cô về. Những vòng quay của bánh xe cứ lăn đều. Cô ngồi sau, bám vào cậu thật chặt.
… Thu đến rồi, gió thổi, mang theo hương vị hoa sữa nồng nàn. Cậu và cô cùng ôn tập trong lớp trống, sắp kiểm tra. Cậu bạn khoa tự nhiên giúp cô bạn khoa xã hội học toán, giảng bài cho cô. Cùng học thật chăm chú, thật hăng say, nhưng bầu không khí không nghiêm nghị như học trên lớp, cậu sẽ cốc đầu cô khi cô nhớ sai hay nhớ nhầm công thức. Và cô tức giận lườm nhanh một cái rồi lại vội vàng xin lỗi vì trót nhầm. Hai người lại tập trung học. Trời tối. Vòng tròn bánh xe lại lăn đều khắp con ngõ nhỏ về nhà cô.
Hai cậu bạn thân nhau từ lâu lắm rồi, có lẽ là từ hồi cấp hai. Cùng có khá nhiều sở thích chung, cùng yêu thích bóng rổ, cùng nghe những bản nhạc không lời của Yiruma, cùng thích trà hoa nhài, bánh bông lan hương trà xanh… Nhưng có lẽ, chính sự thấu hiểu về hoàn cảnh gần như tương đồng khiến hai cậu bạn thân thiết với nhau, hay chia sẻ và tâm sự cùng nhau. Có những lần cậu bạn buồn, hai người đạp xe quanh thành phố nhỏ, cậu bạn nói hết những ưu phiền, cô bạn ngồi sau lặng lẽ nghe, đặt đôi bàn tay bé nhỏ của mình lên đôi vai cậu bạn, vỗ nhẹ hai cái, hoặc nói những lời động viên mà người ta hay an ủi nhau, tiếp thêm cho cậu sức mạnh và hi vọng để cậu mạnh mẽ hơn. “ Không sao đâu, cậu còn có tớ mà”, cô bạn nói với cậu bạn như vậy, cậu cười nhẹ một cái, trong lòng thanh thản và nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Một tình bạn lâu dài, trong sáng, không tư lợi. Một người bạn thân mà đối phương có thể an tâm chia sẻ những suy nghĩ mà không sợ bi đâm sau lưng, người bạn khiến đối phương được tin tưởng tuyệt đối, để mà khi buồn thì có thể tìm bạn để chia sẻ, để dựa dẫm, khiến cho cuộc sống bớt tẻ nhạt, buồn chán. Hai cậu bạn này chính là như vậy, luôn là người đặc biệt đối với người kia… Tất cả những thứ ấy được gói gọn lại trong bảy con chữ “bạn thân”. Tất cả mọi thứ đều dễ chịu đến kì lạ. Quá nhiều ngày tháng qua đi. Quá nhiều những kỉ niệm cùng nhau, về những điều cùng chia sẻ. Cũng là quá nhiều lần chờ nhau sau mỗi buổi tan học, hay là chờ đợi nhau còn hơn thế nữa, để một lần mạnh mẽ gọi tên cho điều này nhưng lại không đủ can đảm…
Nhưng rồi dòng chảy của thời gian không bao giờ ngừng lại. Mỗi ngày mới, mỗi người lại tập trung vào cuộc sống của mình hơn, với mối quan hệ mới, những người bạn mới. Hai người bạn ít gặp nhau hơn trước, ít dành hàng tiếng đồng hồ cho nhau như trước. Con đường về nhà, một mình cô bước. Tiệm bánh quen thuộc, một mình cô vào. Cái thành phố bé xíu mà cô quen thuộc từng con đường, chưa bao giờ cô cảm thấy nó to lớn, trống trải như lúc này. Cô bạn lang thang một mình khắp các con ngõ nhỏ thành phố, trong lòng bao khó chịu. Cô đang buồn. Nhưng không biết tìm ai. Lục lọi trong trí óc, cô nhớ tới người bạn thân kia nhưng lại không đủ dũng khí để gọi điện cho cậu, kêu cậu tới bên cạnh để tâm sự, để chia sẻ, hay đơn giản là cậu ngồi cạnh cô, im lặng như hồi trước, tuy hai người bạn ngồi lặng im hàng giờ đồng hồ nhưng cô vẫn cảm nhận được cậu bên cạnh, chứ không phải cảm giác lạnh lẽo, cô đơn thực sự một mình như giây phút này.
Dừng lại bên tiệm bánh nhỏ. Lôi điện thoại ra từ trong chiếc cặp đỏ tươi rực màu hoa lựu, cô lướt điện thoại, muốn gọi cho cậu lắm nhưng lại thôi. Trên đường, dòng xe vẫn đều nhịp chạy hối hả, nhưng cô dừng lại, ngồi bệt xuống bên gốc cây hoa sữa già, mà vào cuối thu, hoa đã vãn trên cành nhưng vẫn còn lưu lại cái mùi hương quyến rũ đặc trưng, mà mỗi lần cô ngửi thấy lại thấy dễ chịu đến nhẹ lòng. Nhưng lần này, cô không để ý tới chuyện đó. Cô ngồi ôm lấy hai đầu gối, gục mặt xuống và khóc nức nở như một đứa trẻ. Cô khóc rất lâu cho tới khi có người ngồi xuông bên cạnh. Là cậu bạn.
  • Sao cậu biết tôi ở đây?
  • Đừng khóc nữa, tôi luôn ở bên cậu.
Cô cảm thấy an lòng, như được xoa dịu đi phần nào nỗi niềm trong lòng cô, về người bạn đặc biết của cô về người bạn thân mà gần đây dường như cô đã quên lãng đi mất. Rồi hai cậu bạn vào tiệm bánh nhỏ. Bàn cô cậu ngồi cắm bông cúc đại đóa, vàng rói. Cậu và cô cùng ngồi uống trà, ăn miếng bánh vị dâu ngọt ngào, rồi cười đùa vui lắm. Nhìn thẳng vào gương mặt cậu, ánh mắt cậu, lại y như những lần trước, cảm xúc vẫn vẹn nguyên như vậy, về cậu bạn đặc biệt ấy.
Đôi bạn lại trở về như xưa. Không. Còn thân thiết hơn thế nữa.
Mặc dù biết rằng sau này, rồi guồng quay mạnh mẽ của cuộc sỗng sẽ chi phối rất nhiều tới cuộc sống của đôi bạn và câu chuyện hai bạn ít dành thời gian cho nhau sẽ còn lặp lại nữa, nhưng rốt cục hai bạn vẫn là bạn thân của nhau, vào những lúc bộn bề của cuộc sống kia, hai bạn vẫn nhớ tới đối phương, dành thời gian ở bên nhau.
“ Tôi luôn ở bên cạnh cậu”…                                                           
Trời đông lạnh giá, gió thổi nhẹ nhàng thôi cũng đủ khiến cho người ta rùng mình. Mây trời thành từng dải trắng, hắt những tia nắng yếu ớt cuối cùng của một ngày mùa ngày đông, trông cũng ấm áp lạ kì. Ở bên này sân bóng rổ, cô bạn lại đứng đó, đợi cậu bạn cùng ra về …
                                     

Tổng số điểm của bài viết là: 30 trong 6 đánh giá

Xếp hạng: 5 - 6 phiếu bầu
Click để đánh giá bài viết

  Ý kiến bạn đọc

Những tin mới hơn

Những tin cũ hơn

TKB KHOA BIỂU ONLINE 2023-2024
LỊCH BÁO GIẢNG ONLINE
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây