Cả một trời thương nhớ...

Thứ sáu - 18/05/2018 08:33
Mỗi lần tiếng ve lại râm ran trong vòm lá, hoa phượng đỏ nhuộm thắm cả bầu trời, những cơn mưa rào bất chợt là như có tiếng nói vang lên “Hè về!”.
“Lại xa rồi cánh phượng hồng rực lửa
Cùng tiếng ve và chùm nắng mộng mơ
Lại xa rồi những kỷ niệm tuổi thơ
 
Hè ơi! Mai vấn vương nhung nhớ!
Cây bằng lăng hoa tím còn đâu nữa
Nhìn lá bay thoáng chút ngẩn ngơ
Cánh diều kia hoàng hôn xuống lững lờ
Nhìn hè xa khuất dần phương trời đó…”
        Mỗi lần tiếng ve lại râm ran trong vòm lá, hoa phượng đỏ nhuộm thắm cả bầu trời, những cơn mưa rào bất chợt là như có tiếng nói vang lên “Hè về!”.
         Thực sự thì cái nóng oi ả của mùa hè, đống đề cương sách vở chất cao như núi và cả những áp lực khi kì thi quan trọng nhất đời người sắp đến cũng không thể vùi đi hoàn toàn nỗi buồn trong tâm trí khi sắp phải xa trường. Năm nay hè sao khác quá, chẳng đem lại cảm giác hào hứng, mong đợi như 11 năm qua, có lẽ bởi đây là mùa hè cuối cùng của lứa tuổi học trò. Chỉ vài tháng nữa thôi, K20 sẽ rời xa nơi đây, rời xa vòng tay thầy cô, rời xa mái trường để bước ra cuộc đời đầy dông bão. Mùa thu 12 năm trước, khi níu tay mẹ trong ngày đầu tiên học, chúng con – những đứa trẻ 6 tuổi thơ ngây không hề biết rằng mùa hè 12 năm sau chúng con lại phải nghẹn ngào nói lời giã biệt. Vậy mà thời gian qua đi, những đứa trẻ năm nào còn ước ao, khao khát rồi vỡ òa trong hạnh phúc và tự hào khi nhận tin trúng tuyển, được khác lên mình đồng phục và phù hiệu của trường, 3 năm trôi qua, 3 năm với bao vui buồn cùng mái trường phổ thông cũng sắp qua đi, giờ đây chúng con đã sắp phải chia xa mái trường THPT chuyên Lê Quý Đôn yêu dấu, xa thầy cô, bè bạn. Vậy mà cũng đã 3 năm…
         Thời gian ơi xin hãy ngừng trôi để con có thể lắng lòng mình trong khoảnh khắc yêu thương của cô thầy.
 
“Cô chèo đò lặng lẽ vượt qua sông
Thuyền cập bến trong lòng cô vui lạ
Dõi ánh mắt cô nhìn về các ngả
Lớp học trò lã chã lệ tuôn rơi
 
Các em đi đi khắp bốn phương trời
Xây Tổ Quốc rạng ngời thêm trang sử
Nào phân biệt bạn nam hay là nữ
Nguyện hiến mình cho xứ sở quê hương…”
Thầy cô ơi!
          Cảm ơn thầy cô mỗi giờ lên lớp, tận lực hết mình giúp chúng con trên con đường chiếm lĩnh đỉnh cao tri thức. Cảm ơn thầy cô đã luôn đồng hành, trang bị cho chúng con những hành trang quý giá trước khi bước qua ngưỡng cửa cuộc đời. Và cảm ơn thầy cô đã bao dung chúng con mỗi khi chúng con lầm lỗi. Đâu chỉ là người thầy, mà thầy cô còn như người cha, người mẹ của chúng con, luôn rộng lòng dạy dỗ, đỡ chúng con dậy sau mỗi lần vấp ngã hay khó khăn. Đâu chỉ tròn vai một người thầy trên bục giảng, thầy cô còn là người thầy dạy dỗ con trên bước đường đời, dạy con cách yêu thương, cách nâng niu một đóa hoa, trân trọng một chiếc lá, chỉ cho chúng con giá trị một lời chào, vẻ đẹp muôn hình vạn trạng trong cuộc sống….
          Từ đó chúng con biết đợi mỗi mùa hoa phượng nở, từ ban công lớp học nhìn về phía sân trường ngập nắng mà lòng nhộn nhịp, biết yêu hơn nụ cười rạng rỡ của bạn bè, và biết trân trọng hơn những giây phút còn bên nhau. Lời dạy của thầy cô, tất cả đã thấm sâu vào chúng con từng ngày, từng giờ. Để giờ đây chúng con đủ tự tin bước chân ra cuộc đời rộng lớn, bắt đầu hành trình mới. Thật tự hào! Khi chúng con được là học sinh của thầy cô giáo trường Lê!
Nhưng thầy cô ơi!
          Biết bao lần những đứa học trò vô tâm chúng con đã khiến thầy cô buồn lòng. Chúng con xin cúi đầu hối lỗi! Cảm ơn thầy cô dã có mặt trong cuộc đời chúng con, cho chúng con được cảm nhận những yêu thương vô giá, và vòng tay luôn rộng mở mỗi khi cần.
Các em K21, K22 thân mến!
         Anh chị cũng như các em, từng chứng kiến qua 2 mùa nắng hạ ở mái trường này. Cũng từng chứng kiến mùa chia tay đầy nước mắt của các anh chị đi trước. Nhưng giờ đây, khi mình là người trong cuộc mới cảm nhận được cảm xúc khó tả lúc này. Cảm ơn vì các em đã kịp đến, đã cùng anh chị sống cùng khoảng trời cấp 3 ngắn ngủi này. Giờ anh chị ra đi, các em cùng thầy cô ở lại dưới khoảng trời này, hãy cùng nhau tận hưởng thật tốt, hãy cùng yêu thương, và chia sẻ thật nhiều. 3 năm cấp 3 ngắn lắm. Thật đấy!...
         Rồi mùa thu này, Lê sẽ đón thành viên mới, lớp học ấy vẫn sẽ kín chỗ, tiếng thầy cô giảng bài còn đó, từng bông hoa, chiếc lá vẫn lặng yên, chỉ có K20 là đã không còn ở nơi này nữa.
”Tiếng trống trường vang lên vội vã,
Tôi bàng hoàng từ giã tuổi học sinh.
Dẫu dặn mình giờ chia tay đã đến
Nhưng hồn tôi vẫn cuộn nỗi sầu thương …”
Các bạn của tôi ơi!
         Chúng mình đã cùng nhau ở đây, mỗi sớm mai vội vã đến trường cho kịp giờ vào lớp.
Mỗi buổi trưa về nán lại trò chuyện cùng nhau. Bạn còn nhớ không, chúng mình đã giận dỗi nhau vì một chuyện còn con để vài ba phút sau bật cười làm hòa thật đơn giản. Rồi mỗi khi ra chơi tranh nhau chạy thật nhanh xuống cantin mua đồ ăn sáng.
          Bạn còn nhớ không mỗi lần phạm lỗi, chân bước díu vào nhau tránh ánh mắt thầy cô dò hỏi?
         Bạn còn nhớ không khoảng sân trường ngập nắng, mình cùng nhau ngồi tíu tít mỗi buổi trưa về?
         Bạn nhớ không mỗi lần thầy cô trống tiết, mình cùng nhau bày ra trăm thứ vui đùa, rồi cùng với tiếng cười giòn tan, tất cả mọi thứ đều trở thành kỷ niệm.
         Chúng ta sẽ cất vào sâu thẳm trái tim mình ký ức về nơi đây. Lớp học, hành lang, sân trường mùa cây thay lá, và gương mặt của thầy cô, bạn bè, chúng ta sẽ cất vào nơi yên bình nhất trong tim, nơi đó mang tên THPT chuyên Lê Quý Đôn yêu dấu.
”Nếu có thể chúng mình đừng đi nữa
Hãy cùng nhau ngồi lại chốn này”
        Nhưng không được nữa rồi. Chỉ còn ít ngày nữa thôi, chúng ta đã là cựu học sinh, vĩnh viễn rời xa những tháng ngày tinh khôi áo trắng. Mai này có trở về thăm lại, xin được giữ kỷ niệm về nơi đây ở góc đẹp nhất trong tâm hồn này.
       Nhưng dẫu có phải rời xa, ngôi nhà chung Chuyên Lê Quý Đôn vẫn sẽ là mái nhà ấm áp nhất vẫn luôn đợi ta trở về, là cánh diều đưa ta đến những chân trời mới, và cũng là sợi dây níu giữ những tháng ngày trong trẻo nhất.
        Chúng con chỉ có thể dừng bước được ở đây thôi. Tạm biệt nhé khoảng sân đầy kỷ niệm, tạm biệt thầy cô kính yêu, tạm biệt nhé lũ bạn đã đồng hành cùng mình suốt thời áo trắng, và tạm biệt nhé tình cảm đầu đời của mình xin gửi lại nơi đây. Ta sẽ tiếp tục phải bước tiếp, rẽ sang con đường mới, tất cả những gì tươi đẹp nhất của thanh xuân gửi nhờ mái trường này giữ hộ, giữ luôn cả những xúc cảm và yêu thương mà ta vốn trân quý lâu nay.
        Tạm biệt thầy cô và mái trường hôm nay! Chúng con xin hứa sẽ tiếp tục học tập, phấn đấu thật tốt, xứng đáng với truyền thống của nhà trường, niềm tin của cha mẹ và thầy cô trao gửi. 
”Tạm biệt nhé mái trường đầy kỉ niệm
Gửi lại đây những ký ức thân thương!
Có những thứ tưởng như rất bình thường,
Khi xa rồi chứa cả trời thương nhớ!
 
Sử - địa ơi! Chúng ta xin hãy nhớ
Bốn phương trời, ta sẽ chẳng quên nhau…”
Học sinh: 12C7

Tổng số điểm của bài viết là: 27 trong 6 đánh giá

Xếp hạng: 4.5 - 6 phiếu bầu
Click để đánh giá bài viết

  Ý kiến bạn đọc

Những tin mới hơn

Những tin cũ hơn

TKB KHOA BIỂU ONLINE 2023-2024
LỊCH BÁO GIẢNG ONLINE
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây